Mũ Phân Loại Là Hack Của Hắn
Bậc Thầy Vô Dụng
Chương 156: Theo đuôi
Chương 156: Theo đuôi
“Merlin mặt rỗ! Mấy con chim này xấu điên!”
“E rằng chỉ có Hagrid mấy thẩm nổi vẻ đẹp của bọn chúng.”
Anlene cùng Mũ Phân Loại bàn luận đôi câu, sau đó quay sang hỏi Hans:
“Trên thân bọn kền kền này có thứ gì giá trị không?”
Trong lúc ấy, Hans giống như thấy trước được tương lai, chỉ cần bản thân nói “có” là hắn sẽ lập tức vung cái que thần kỳ kia làm gỏi lũ Kền Kền Mặt Người.
Thế là vội vàng lắc đầu xua tay đáp:
“Không có, không có!”
Sau đó nói thêm:
“Trái lại là đằng khác, bất kỳ kẻ nào dám cả gan g·iết c·hết bọn chúng, trên người nhất định sẽ bốc lên một mùi hôi khó ngửi cùng cực, phải mất bảy ngày mới hết, dù là vắt kiệt một thùng xà phòng cũng vô dụng.”
Đối phương còn đưa ra ví dụ có phần trực quan:
“Ban nãy anh cũng nghe thấy cái mùi trong hang ổ bọn Goblin rồi đấy, cứ lấy mùi vị đó nhân lên mười lần là được.”
“Vậy thì đúng là phải tránh xa mới được.”
Anlene khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
‘Ai g·iết c·hết nó thì kẻ đó sẽ trở nên bốc mùi, cơ chế này có vẻ giống như một lời nguyền… Cũng không biết Bùa Giải Thông Dụng có thể xử lý được không?’
Hắn không khỏi sinh ra mấy phần tò mò, nhưng cũng sẽ không dại gì mà lấy thân mình ra thử nghiệm.
Trong lúc Anlene trò chuyện cùng Hans, đối tượng trong lời nói của hai người - lũ Kền Kền Mặt Người - đã sà xuống bãi chiến trường do đám bọn họ để lại, bắt đầu xâu xé bữa sơn hào hải vị trước mặt.
Không phải cái miệng cười toe toét vô cùng quỷ dị kia, lũ kền kền vậy mà vẫn dùng cái mỏ dài của chúng để xé thịt nhấm nháp.
Nhưng trong lúc đó thì cái miệng của bọn chúng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu… cười không ngừng.
“É hé hé hé hé!!”
“É hé hé!!”
Anlene nghe được tiếng cười vô cùng chói tai của lũ Kền Kền Mặt Người, không khỏi nhíu mày lại:
“Âm thanh biến thái như vậy?”
Hans ở một bên nhún vai đáp:
“Ừm, quả thật rất khó nghe. Có điều nói ra có thể anh không tin, nhưng giọng cười này của bọn kền kền thật ra đã được xác nhận chính là cách mà chúng cầu siêu cho những vong hồn có thể an nghỉ.”
‘Rốt cuộc phải tạo bao nhiêu nghiệp mới phải gặp đội kèn trống này lúc c·hết đây…’
Anlene khẽ trợn mắt một cái.
Hắn cùng những người khác rất nhanh đã quay trở lại chỗ Xe Thồ Độc Giác Long, cả bọn phối hợp với nhau đem gần hai trăm cái túi nước bọt của Chó Dại Đuôi Bọ Cạp lên xe, bỏ vào trong khoang chứa chuyên dụng.
‘Thật may mắn làm sao, mấy cái khoang chứa này lại còn có thể ngăn cách mùi.’
Anlene thầm thở phào một hơi, hắn còn tưởng rằng suốt quãng đường sau đó sẽ phải chịu cái mùi tanh hôi khó ngửi của đống chiến lợi phẩm này.
Armas tiếp tục điều khiển cỗ xe lên đường.
Trong lúc đó, Hans bắt đầu giúp Anlene tính toán thu nhập của hắn sau khi xử lý đống túi nước bọt đó.
“...theo giá thị trường lúc này, túi nước bọt của Chó Dại Đuôi Bọ Cạp có giá khoảng mười lăm Đá Thực Tại một túi.”
“Chúng ta hiện có hết thảy một trăm chín mươi tám cái, với mức độ đóng góp của anh, đại khái có thể được chia…”
Trong lúc đối phương còn đang tính nhẩm thì hắn đã phun ra một con số:
“Khoảng năm trăm viên.”
“Hả? À… đúng vậy.”
Hans quên đi phép tính trong đầu, cười nói:
“Anh tính toán cũng nhanh thật đó.”
“Quen tay hay việc mà thôi.”
“Ồ, vậy công việc trước đó của anh hẳn là cần tính toán rất nhiều?”
“Cũng có thể coi là như vậy.”
Anlene khẽ gật đầu cười nhạt.
Hắn tựa lưng vào vách thùng xe để nghỉ ngơi, thông qua cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cỗ xe.
Dưới tay lái của Armas, hai con độc giác long lúc này đã kéo theo cỗ xe đến chỗ khá cao so với lúc mới vừa xuất phát.
Cũng nhờ đó mà Anlene hiện tại mới có thể nhìn thấy thứ quan cảnh đã khiến cho khu vực này được gọi là Đồi Trăng Rơi.
Đó là một hồ nước lớn có hình dạng như trăng lưỡi liềm, xung quanh có hai dãy núi đá trùng trùng điệp điệp chạy xuôi theo đường nét của nó.
Nhưng đây cũng không phải kỳ quan thắng cảnh đẹp đẽ gì, bởi ngoài trừ hình thù đặc biệt, những thứ còn lại của hồ nước này thật không có gì để khen.
Bên trên của nó bị một lớp sương mờ màu xám phủ lấy, lượn lờ như chướng khí.
Nước hồ cũng chẳng phải kiểu long lanh xanh biếc như khung cảnh thần tiên gì, trái lại có một màu đen đen nâu nâu trông khá là bẩn tưởi, như có ai đó cố ý vớt dầu bị tràn ngoài biển vào đổ xuống đây.
“Ở chỗ đấy có gì đặc sắc không, Hans?”
Anlene trỏ ngón tay đến chỗ hồ nước hình trăng khuyết, nhẹ giọng hỏi Hans.
Người sau lắc đầu đáp:
“Nếu anh coi một hố phân siêu to khổng lồ là đặc sắc, vậy thì đó chính là điểm đặc sắc duy nhất của nó, Phù Thủy.”
Hắn nghe vậy không khỏi nhướng mày một cái, tập trung nhìn vào màu sắc của nước hồ.
“Ý anh là…”
“Giống như anh nghĩ.”
Hans gật đầu một cái khẳng định, sau đó nói thêm:
“Không biết vì lý do gì, trừ phi là ở quá xa, hoặc gặp phải tình huống gì đó, tất cả quái vật ở xung quanh hồ nước đều sẽ tập trung lại đó để phóng uế.”
Khóe mắt của Anlene không kìm được co giật mấy cái, chẳng nhịn được hỏi thêm một câu:
“Dưới đó… có cá sao?”
“Có.”
Hans tiếp tục gật đầu khẳng định.
“Hơn nữa con nào con nấy vô cùng to khỏe, có thể chiến với cá sấu, hà mã.”
Anlene nghe xong không khỏi chép miệng hai cái như định nói gì đó, cuối cùng cảm thấy bản thân tốt nhất vẫn là không nên hỏi làm sao mà đối phương biết được chuyện này.
‘Có những thứ vẫn không nên biết thì hơn.’
Hắn thầm nhủ một tiếng, nhưng trong lòng thì vẫn đang phỏng đoán vì sao đám quái vật lại tụ tập trút bầu tâm sự ở chỗ hồ nước kia.
‘Là một loại nghi thức nào đó sao? Nếu vậy thì nghi thức đó cũng bốc mùi thật đấy.’
‘Hoặc đây là cách một con quái vật bậc cao ẩn núp trong hồ sử dụng để tấn cấp? Ví dụ như… Siêu Cá Tra Hoàng Đế?’
Trong lúc Anlene còn đang đặt ra một vài giả thuyết khác, hắn chợt nghe Galen hô lên:
“Có chó theo đuôi, đoàn trưởng!”
‘Lại là lũ chó dại sao? Số lượng đông đảo ghê…’
Trong đầu Anlene hiện lên bộ dạng của bọn Chó Dại Đuôi Bọ Cạp, nhưng ngay sau đó từ phản ứng của những người còn lại trong đội, nhất là Xi Yuan, hắn liền biết nhận định của mình là sai.
Chỉ thấy đối phương ra hiệu cho Armas dừng xe, nhưng không hề để tất cả mọi người rời xa cỗ xe, giống như ban nãy, trái lại chỉ một mình nhảy xuống xe.
Xi Yuan đứng tựa vào thùng xe, dáng vẻ như đang chờ ai đó.
Đầu Anlene lập tức nảy số:
‘Cho nên chó theo đuôi là… người?’
Cây đũa phép gỗ thông chớp mắt liền trượt xuống tay hắn.
Nhưng chờ được một lúc, ngoại trừ gió bụi, không có một bóng người hay quái vật nào xuất hiện cả.
Có điều Anlene vẫn giữ nguyên cảnh giác.
Qua những biểu hiện từ lúc vừa xuất phát đến giờ, hắn nhận định rằng năng lực mạo hiểm của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy rất không tệ, khó mà mắc sai lầm đơn giản như vậy được.
Vù! Vù!
Ở ngoài xe, sau một hồi hóng gió, đoàn trưởng Xi Yuan ngó lên trời một cái, chợt lạnh nhạt hỏi:
“Còn không đi ra nói chuyện… Các người muốn trực tiếp khai chiến sao?”
“...”
Bầu không khí im ắng trong thoáng chốc, rồi chợt có tiếng cười vang lên:
“Ha ha ha! Đội trưởng Xi Yuan hiếu chiến thật đó!”
Âm thanh vừa dứt, chân mày của Anlene chợt nhíu lại.
Trong tầm mắt của hắn, chẳng biết từ khi nào đã có hai cỗ Xe Thồ Độc Giác Long tiến đến từ hai bên của bọn họ.
Trên mỗi cỗ xe đều được cắm hai cây cờ lớn, mặt cờ có hình một chiếc răng nanh nhuốm đầy máu.
—Loading—
Cảm tạ ngài Bhrum đã mời một ly Whisky Lửa, xin được phép húp sạch tới giọt cuối cùng, ư ư ư…
“Merlin mặt rỗ! Mấy con chim này xấu điên!”
“E rằng chỉ có Hagrid mấy thẩm nổi vẻ đẹp của bọn chúng.”
Anlene cùng Mũ Phân Loại bàn luận đôi câu, sau đó quay sang hỏi Hans:
“Trên thân bọn kền kền này có thứ gì giá trị không?”
Trong lúc ấy, Hans giống như thấy trước được tương lai, chỉ cần bản thân nói “có” là hắn sẽ lập tức vung cái que thần kỳ kia làm gỏi lũ Kền Kền Mặt Người.
Thế là vội vàng lắc đầu xua tay đáp:
“Không có, không có!”
Sau đó nói thêm:
“Trái lại là đằng khác, bất kỳ kẻ nào dám cả gan g·iết c·hết bọn chúng, trên người nhất định sẽ bốc lên một mùi hôi khó ngửi cùng cực, phải mất bảy ngày mới hết, dù là vắt kiệt một thùng xà phòng cũng vô dụng.”
Đối phương còn đưa ra ví dụ có phần trực quan:
“Ban nãy anh cũng nghe thấy cái mùi trong hang ổ bọn Goblin rồi đấy, cứ lấy mùi vị đó nhân lên mười lần là được.”
“Vậy thì đúng là phải tránh xa mới được.”
Anlene khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:
‘Ai g·iết c·hết nó thì kẻ đó sẽ trở nên bốc mùi, cơ chế này có vẻ giống như một lời nguyền… Cũng không biết Bùa Giải Thông Dụng có thể xử lý được không?’
Hắn không khỏi sinh ra mấy phần tò mò, nhưng cũng sẽ không dại gì mà lấy thân mình ra thử nghiệm.
Trong lúc Anlene trò chuyện cùng Hans, đối tượng trong lời nói của hai người - lũ Kền Kền Mặt Người - đã sà xuống bãi chiến trường do đám bọn họ để lại, bắt đầu xâu xé bữa sơn hào hải vị trước mặt.
Không phải cái miệng cười toe toét vô cùng quỷ dị kia, lũ kền kền vậy mà vẫn dùng cái mỏ dài của chúng để xé thịt nhấm nháp.
Nhưng trong lúc đó thì cái miệng của bọn chúng cũng không nhàn rỗi, bắt đầu… cười không ngừng.
“É hé hé hé hé!!”
“É hé hé!!”
Anlene nghe được tiếng cười vô cùng chói tai của lũ Kền Kền Mặt Người, không khỏi nhíu mày lại:
“Âm thanh biến thái như vậy?”
Hans ở một bên nhún vai đáp:
“Ừm, quả thật rất khó nghe. Có điều nói ra có thể anh không tin, nhưng giọng cười này của bọn kền kền thật ra đã được xác nhận chính là cách mà chúng cầu siêu cho những vong hồn có thể an nghỉ.”
‘Rốt cuộc phải tạo bao nhiêu nghiệp mới phải gặp đội kèn trống này lúc c·hết đây…’
Anlene khẽ trợn mắt một cái.
Hắn cùng những người khác rất nhanh đã quay trở lại chỗ Xe Thồ Độc Giác Long, cả bọn phối hợp với nhau đem gần hai trăm cái túi nước bọt của Chó Dại Đuôi Bọ Cạp lên xe, bỏ vào trong khoang chứa chuyên dụng.
‘Thật may mắn làm sao, mấy cái khoang chứa này lại còn có thể ngăn cách mùi.’
Anlene thầm thở phào một hơi, hắn còn tưởng rằng suốt quãng đường sau đó sẽ phải chịu cái mùi tanh hôi khó ngửi của đống chiến lợi phẩm này.
Armas tiếp tục điều khiển cỗ xe lên đường.
Trong lúc đó, Hans bắt đầu giúp Anlene tính toán thu nhập của hắn sau khi xử lý đống túi nước bọt đó.
“...theo giá thị trường lúc này, túi nước bọt của Chó Dại Đuôi Bọ Cạp có giá khoảng mười lăm Đá Thực Tại một túi.”
“Chúng ta hiện có hết thảy một trăm chín mươi tám cái, với mức độ đóng góp của anh, đại khái có thể được chia…”
Trong lúc đối phương còn đang tính nhẩm thì hắn đã phun ra một con số:
“Khoảng năm trăm viên.”
“Hả? À… đúng vậy.”
Hans quên đi phép tính trong đầu, cười nói:
“Anh tính toán cũng nhanh thật đó.”
“Quen tay hay việc mà thôi.”
“Ồ, vậy công việc trước đó của anh hẳn là cần tính toán rất nhiều?”
“Cũng có thể coi là như vậy.”
Anlene khẽ gật đầu cười nhạt.
Hắn tựa lưng vào vách thùng xe để nghỉ ngơi, thông qua cửa sổ nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài cỗ xe.
Dưới tay lái của Armas, hai con độc giác long lúc này đã kéo theo cỗ xe đến chỗ khá cao so với lúc mới vừa xuất phát.
Cũng nhờ đó mà Anlene hiện tại mới có thể nhìn thấy thứ quan cảnh đã khiến cho khu vực này được gọi là Đồi Trăng Rơi.
Đó là một hồ nước lớn có hình dạng như trăng lưỡi liềm, xung quanh có hai dãy núi đá trùng trùng điệp điệp chạy xuôi theo đường nét của nó.
Nhưng đây cũng không phải kỳ quan thắng cảnh đẹp đẽ gì, bởi ngoài trừ hình thù đặc biệt, những thứ còn lại của hồ nước này thật không có gì để khen.
Bên trên của nó bị một lớp sương mờ màu xám phủ lấy, lượn lờ như chướng khí.
Nước hồ cũng chẳng phải kiểu long lanh xanh biếc như khung cảnh thần tiên gì, trái lại có một màu đen đen nâu nâu trông khá là bẩn tưởi, như có ai đó cố ý vớt dầu bị tràn ngoài biển vào đổ xuống đây.
“Ở chỗ đấy có gì đặc sắc không, Hans?”
Anlene trỏ ngón tay đến chỗ hồ nước hình trăng khuyết, nhẹ giọng hỏi Hans.
Người sau lắc đầu đáp:
“Nếu anh coi một hố phân siêu to khổng lồ là đặc sắc, vậy thì đó chính là điểm đặc sắc duy nhất của nó, Phù Thủy.”
Hắn nghe vậy không khỏi nhướng mày một cái, tập trung nhìn vào màu sắc của nước hồ.
“Ý anh là…”
“Giống như anh nghĩ.”
Hans gật đầu một cái khẳng định, sau đó nói thêm:
“Không biết vì lý do gì, trừ phi là ở quá xa, hoặc gặp phải tình huống gì đó, tất cả quái vật ở xung quanh hồ nước đều sẽ tập trung lại đó để phóng uế.”
Khóe mắt của Anlene không kìm được co giật mấy cái, chẳng nhịn được hỏi thêm một câu:
“Dưới đó… có cá sao?”
“Có.”
Hans tiếp tục gật đầu khẳng định.
“Hơn nữa con nào con nấy vô cùng to khỏe, có thể chiến với cá sấu, hà mã.”
Anlene nghe xong không khỏi chép miệng hai cái như định nói gì đó, cuối cùng cảm thấy bản thân tốt nhất vẫn là không nên hỏi làm sao mà đối phương biết được chuyện này.
‘Có những thứ vẫn không nên biết thì hơn.’
Hắn thầm nhủ một tiếng, nhưng trong lòng thì vẫn đang phỏng đoán vì sao đám quái vật lại tụ tập trút bầu tâm sự ở chỗ hồ nước kia.
‘Là một loại nghi thức nào đó sao? Nếu vậy thì nghi thức đó cũng bốc mùi thật đấy.’
‘Hoặc đây là cách một con quái vật bậc cao ẩn núp trong hồ sử dụng để tấn cấp? Ví dụ như… Siêu Cá Tra Hoàng Đế?’
Trong lúc Anlene còn đang đặt ra một vài giả thuyết khác, hắn chợt nghe Galen hô lên:
“Có chó theo đuôi, đoàn trưởng!”
‘Lại là lũ chó dại sao? Số lượng đông đảo ghê…’
Trong đầu Anlene hiện lên bộ dạng của bọn Chó Dại Đuôi Bọ Cạp, nhưng ngay sau đó từ phản ứng của những người còn lại trong đội, nhất là Xi Yuan, hắn liền biết nhận định của mình là sai.
Chỉ thấy đối phương ra hiệu cho Armas dừng xe, nhưng không hề để tất cả mọi người rời xa cỗ xe, giống như ban nãy, trái lại chỉ một mình nhảy xuống xe.
Xi Yuan đứng tựa vào thùng xe, dáng vẻ như đang chờ ai đó.
Đầu Anlene lập tức nảy số:
‘Cho nên chó theo đuôi là… người?’
Cây đũa phép gỗ thông chớp mắt liền trượt xuống tay hắn.
Nhưng chờ được một lúc, ngoại trừ gió bụi, không có một bóng người hay quái vật nào xuất hiện cả.
Có điều Anlene vẫn giữ nguyên cảnh giác.
Qua những biểu hiện từ lúc vừa xuất phát đến giờ, hắn nhận định rằng năng lực mạo hiểm của đoàn Ảo Tưởng Nguyên Thủy rất không tệ, khó mà mắc sai lầm đơn giản như vậy được.
Vù! Vù!
Ở ngoài xe, sau một hồi hóng gió, đoàn trưởng Xi Yuan ngó lên trời một cái, chợt lạnh nhạt hỏi:
“Còn không đi ra nói chuyện… Các người muốn trực tiếp khai chiến sao?”
“...”
Bầu không khí im ắng trong thoáng chốc, rồi chợt có tiếng cười vang lên:
“Ha ha ha! Đội trưởng Xi Yuan hiếu chiến thật đó!”
Âm thanh vừa dứt, chân mày của Anlene chợt nhíu lại.
Trong tầm mắt của hắn, chẳng biết từ khi nào đã có hai cỗ Xe Thồ Độc Giác Long tiến đến từ hai bên của bọn họ.
Trên mỗi cỗ xe đều được cắm hai cây cờ lớn, mặt cờ có hình một chiếc răng nanh nhuốm đầy máu.
—Loading—
Cảm tạ ngài Bhrum đã mời một ly Whisky Lửa, xin được phép húp sạch tới giọt cuối cùng, ư ư ư…
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp
- Chương Bị Khóa -
Bạn có thể mở khóa bằng
hoặc

Nhập số lượng chương muốn mở khóa đồng thời
Đổi

Tặng quà


Đang có
trong tài khoản.

Hoạt động
- tặng

Yêu cầu & Báo lỗi
Bạn cần hỗ trợ hay báo cáo vấn đề gì?
Tiêu đề
Nội dung
Các vấn đề vi phạm bản quyền xin vui lòng gửi thư đến [email protected]